Nói thiệt chứ, mình không hay chia sẻ mấy chuyện kiểu "tin lạ, chuyện lạ", vì phần lớn toàn giật tít câu view, đọc xong thấy nhảm.
Nhưng sáng nay tình cờ lướt Facebook, thấy vài người bạn share cùng một bài, mà caption toàn kiểu “đọc thử đi rồi hiểu” — nghe cũng buồn cười, nhưng mà tò mò nên click vô đọc.
(link: mình để đây mng có thể đọc thử r xem tiếp)
Ban đầu tưởng đâu lại là một bài viết nhạt nhẽo nào đó, ai dè càng đọc càng cuốn. Nó không cố tình hù dọa hay bịa đặt, mà lại trình bày rất logic — kiểu tin lạ mà hợp lý, càng nghĩ càng thấy có lý lạ thường.
Cái hay là cách người viết kể chuyện. Không khẳng định, không phủ định, chỉ thả vài chi tiết rất nhỏ, rất thật — rồi để người đọc tự ráp nối, tự hình dung, tự điền vào chỗ trống.
Có những đoạn đọc xong mình phải ngừng lại vài giây, kiểu "khoan, có phải mình vừa bỏ sót gì không?". Cảm giác như bài viết không chỉ đang kể một câu chuyện, mà còn đang thử thách người đọc xem ai tinh mắt hơn, ai hiểu nhanh hơn.
Càng về cuối, càng thấy như có ẩn ý gì đó đằng sau. Không rõ tác giả muốn nhắn gửi điều gì, nhưng rõ ràng không đơn thuần là một bài chia sẻ. Giọng văn rất tỉnh, không cảm xúc, mà lại khiến người đọc cảm thấy như có ai đó đang “nói chuyện trực tiếp với mình”.
Có một câu trong bài khiến mình suy nghĩ mãi: “Không phải cái gì trông đơn giản cũng thật sự đơn giản.”
Mình nghĩ chính vì vậy mà nhiều người đang bàn tán. Không phải vì bài này “hot”, mà vì nó khiến người ta phải dừng lại, phải đặt câu hỏi. Nó không cho bạn đáp án — nó khiến bạn tự đi tìm.
Ai rảnh nên đọc thử một lần. Không phải để tin hay nghi ngờ, mà để cảm nhận cái kiểu viết vừa logic vừa khó hiểu ấy.
Nhưng sáng nay tình cờ lướt Facebook, thấy vài người bạn share cùng một bài, mà caption toàn kiểu “đọc thử đi rồi hiểu” — nghe cũng buồn cười, nhưng mà tò mò nên click vô đọc.
(link: mình để đây mng có thể đọc thử r xem tiếp)
Ban đầu tưởng đâu lại là một bài viết nhạt nhẽo nào đó, ai dè càng đọc càng cuốn. Nó không cố tình hù dọa hay bịa đặt, mà lại trình bày rất logic — kiểu tin lạ mà hợp lý, càng nghĩ càng thấy có lý lạ thường.
Cái hay là cách người viết kể chuyện. Không khẳng định, không phủ định, chỉ thả vài chi tiết rất nhỏ, rất thật — rồi để người đọc tự ráp nối, tự hình dung, tự điền vào chỗ trống.
Có những đoạn đọc xong mình phải ngừng lại vài giây, kiểu "khoan, có phải mình vừa bỏ sót gì không?". Cảm giác như bài viết không chỉ đang kể một câu chuyện, mà còn đang thử thách người đọc xem ai tinh mắt hơn, ai hiểu nhanh hơn.
Càng về cuối, càng thấy như có ẩn ý gì đó đằng sau. Không rõ tác giả muốn nhắn gửi điều gì, nhưng rõ ràng không đơn thuần là một bài chia sẻ. Giọng văn rất tỉnh, không cảm xúc, mà lại khiến người đọc cảm thấy như có ai đó đang “nói chuyện trực tiếp với mình”.
Có một câu trong bài khiến mình suy nghĩ mãi: “Không phải cái gì trông đơn giản cũng thật sự đơn giản.”
Mình nghĩ chính vì vậy mà nhiều người đang bàn tán. Không phải vì bài này “hot”, mà vì nó khiến người ta phải dừng lại, phải đặt câu hỏi. Nó không cho bạn đáp án — nó khiến bạn tự đi tìm.
Ai rảnh nên đọc thử một lần. Không phải để tin hay nghi ngờ, mà để cảm nhận cái kiểu viết vừa logic vừa khó hiểu ấy.