HÀNH VI CÓ THỂ CẤU THÀNH TỘI CƯỠNG ĐOẠT TÀI SẢN THEO QUY ĐỊNH PHÁP LUẬT HÌNH SỰ

Trong đời sống xã hội, việc phát sinh các tranh chấp về tài sản, đặc biệt là nợ nần, là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, không phải mọi cách đòi nợ đều hợp pháp. Khi một người vì mong muốn lấy lại tài sản hoặc quyền lợi của mình mà sử dụng lời nói đe dọa, gây áp lực hoặc uy hiếp tinh thần người khác để buộc họ giao tài sản, hành vi đó có thể rơi vào phạm vi xử lý hình sự. Theo quy định tại Điều 170 Bộ luật Hình sự năm 2015, đây là dấu hiệu của Tội cưỡng đoạt tài sản, một tội danh được pháp luật quy định nhằm bảo vệ trật tự xã hội, quyền sở hữu và sự an toàn tinh thần của cá nhân.

Tội cưỡng đoạt tài sản được hiểu là hành vi dùng lời nói, hành động hoặc thủ đoạn khác để đe dọa sẽ sử dụng vũ lực, hoặc gây thiệt hại về danh dự, uy tín, tài sản của người khác, từ đó buộc họ phải giao tài sản trái ý muốn. Hành vi này không cần người phạm tội phải thực hiện việc dùng vũ lực thật sự, mà chỉ cần làm cho nạn nhân tin rằng nếu không giao tài sản thì bạo lực sẽ xảy ra, hoặc họ sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng khác. Chính yếu tố đe dọa, uy hiếp tinh thần là đặc trưng khiến tội danh này trở nên nguy hiểm, vì nó xâm phạm cả quyền sở hữu và quyền tự do ý chí của con người.

Về mặt khách quan, người phạm tội thể hiện hành vi qua việc đe dọa sử dụng vũ lực hoặc dùng các thủ đoạn khác nhằm khống chế tinh thần của nạn nhân. Có thể là những lời đe dọa trực tiếp như “nếu không trả tiền sẽ bị hành hung”, hoặc gián tiếp như “sẽ công khai thông tin làm mất danh dự, uy tín nếu không giao tài sản”. Mức độ đe dọa phải đủ để người bị đe dọa tin rằng nguy hiểm là có thật, từ đó buộc họ phải chấp nhận giao tài sản để tránh rủi ro. Ngoài ra, các thủ đoạn khác như đe dọa tiết lộ bí mật đời tư, bôi nhọ danh dự trên mạng xã hội hay đe dọa gây thiệt hại về kinh tế cũng được xem là những hình thức uy hiếp tinh thần có thể cấu thành tội phạm.

Về mặt chủ quan, tội cưỡng đoạt tài sản được thực hiện với lỗi cố ý trực tiếp, tức là người phạm tội biết rõ hành vi của mình là sai trái, nguy hiểm nhưng vẫn cố tình thực hiện vì mục đích chiếm đoạt tài sản. Mục đích chiếm đoạt là dấu hiệu bắt buộc để xác định tội danh này; nếu hành vi đe dọa chỉ nhằm trả thù hoặc xúc phạm mà không nhằm chiếm đoạt tài sản thì sẽ bị xử lý theo tội danh khác.

Như vậy, trong thực tế, nếu một chủ nợ sử dụng lời lẽ đe dọa, gây áp lực tinh thần hoặc đe dọa sử dụng vũ lực để buộc người vay phải giao tài sản trả nợ, hành vi này có thể bị coi là Tội cưỡng đoạt tài sản theo Điều 170 Bộ luật Hình sự 2015. Điều này đồng nghĩa với việc, mặc dù việc đòi nợ là chính đáng, song nếu thực hiện bằng cách trái pháp luật, chủ nợ có thể phải chịu trách nhiệm hình sự và đối diện với hình phạt nghiêm khắc.

Tóm lại, pháp luật luôn bảo vệ quyền sở hữu tài sản của mọi cá nhân, đồng thời cũng nghiêm cấm mọi hành vi đòi nợ bằng cách đe dọa, cưỡng ép hoặc khống chế tinh thần người khác. Do đó, người dân cần thận trọng khi thực hiện các hành vi liên quan đến thu hồi nợ, tránh để rơi vào trường hợp vi phạm hình sự. Giải pháp đúng đắn nhất vẫn là khởi kiện ra Tòa án hoặc yêu cầu cơ quan thi hành án dân sự giải quyết theo quy định, thay vì tự ý dùng biện pháp cưỡng ép có thể dẫn đến hậu quả pháp lý nghiêm trọng. Long Phan PMT cam kết cung cấp dịch vụ tư vấn chuyên nghiệp, nhanh chóng và hiệu quả, giúp Quý khách hàng giải quyết các vấn đề pháp lý liên quan một cách thuận lợi và đúng quy định. Liên hệ ngay hotline 1900636387 để được tư vấn miễn phí.
 
Top